Tôi một mình ngồi lại, nhìn lên chiếc tivi đang có cảnh bữa cơm vợ chồng, con cái sum vầy, chợt đắng lòng nghĩ, điều đó với tôi và em là không tưởng mất rồi.
Tôi với em “sống thử” đã vài năm, dù đó không phải là điều tôi mong muốn. Em không thích ràng buộc bởi tờ giấy kết hôn, em chỉ muốn tận hưởng cuộc sống tự do bên người yêu, chẳng ham bị gò bó. Em hiện đại quá với những suy nghĩ mà một người đàn ông thông thường chắc sẽ vô cùng mừng rỡ. Nhưng sau những hồ hởi lúc đầu, tôi lại thấy băn khoăn.
Rạch ròi lắm chứ, khi em thản nhiên cho biết, không thể cùng chung mua căn hộ với tôi, vì sợ sau này phiền phức. Em bảo tôi cứ thoải mái đứng tên một mình, đâu có gì mà ngại. Vậy thì, giữa chúng tôi, dần dà, chẳng có điều gì chung sao? Tôi nhìn cuộc sống tưởng rất ổn mà ẩn chứa nhiều bấp bênh, nhìn năm tháng đi qua vùn vụt, công việc và mọi thứ đều đã ổn định, nhưng tình cảm có vẻ như ngày càng mòn đi, mòn đi đến tội nghiệp.
Rạch ròi lắm chứ, khi em thản nhiên cho biết, không thể cùng chung mua căn hộ với tôi, vì sợ sau này phiền phức. (ảnh minh họa)
Sau chừng đó thời gian, tôi muốn cùng em thật sự là một gia đình, nhưng em vẫn luôn từ chối, không chút đắn đo. Tôi có mất gì đâu trong mối quan hệ này, để còn “đòi hỏi” này nọ? Đã có lần em bực bội hỏi thẳng tôi như thế. Tôi rất muốn chia sẻ cùng em ngay lúc đó rằng, vậy đã bao giờ em cân nhắc thiệt hơn được mất cho mình hay chưa?
Em tự tin và kiêu hãnh. Em không thích bị kiểm soát, càng không muốn ai can thiệp vào đời tư của mình. Cái tự do mà chúng ta đang cùng giữ gìn ngày càng đơn điệu và phù phiếm, với những lần đi vắng mà phía bên kia không được quyền hay chẳng buồn hỏi han. Là tiền ai nấy biết, khó khăn gì cũng gắng cắn răng chịu đựng, sợ phía bên kia biết mình cũng có lúc yếu đuối thất bại. Tại sao khi cuộc sống ngày thêm đủ đầy, văn minh hơn, thì sự chân tình lại không còn chút ý nghĩa nào thế này?
Tôi cổ hủ quá chăng khi thấy tình yêu ngày càng lỏng lẻo và tạm bợ, chẳng biết có thể đồng hành cùng em đến khi nào…
Tôi thật lòng không muốn xa em sau bấy lâu gắn bó. Nhưng một mình tôi, liệu có thể chèo chống bao nhiêu khi em chẳng mảy may muốn xây dựng, chỉ gặm mòn dần tình yêu có sẵn. Lấy gì nắm níu nhau đây?