Ai cũng xì xào vì sao tôi chưa lấy chồng, tôi cũng mặc kệ. Người ở thành phố thì nói rằng, tôi kén quá. Còn người ở quê thì lại nghi ngờ tôi này nọ, rồi họ bảo tôi ‘kén cá chọn canh’ rồi ế dài ra đấy. Họ chỉ nói sau lưng tôi nhưng ánh mắt họ nhìn cũng khiến tôi cảm nhận được suy nghĩ đó. Tôi đã thấy chán chường và mệt mỏi.
Phụ nữ ai chẳng kén, nhất là khi họ có ngoại hình, có công việc ổn định. Tôi cũng là một cô gái không thua kém ai về nhan sắc, công việc thì thu nhập tốt, vậy hà cớ gì không kén. Không phải tôi đặt tiêu chuẩn cao mà chỉ là, tôi muốn chọn cho mình một người hợp tính nết, một người đàn ông có thể là trụ cột vững chắc của gia đình, để tôi lấy làm chồng. Có ai trách cứ hay cấm đoán tôi chuyện đó, tôi là con gái mà. Người khác cũng sẽ giống như tôi.
Tôi không tham giàu cũng chẳng phải là người ưa thích sự bóng nhoáng về hình thức nhưng người chồng của tôi phải là người hơn tôi. Vậy mà, chẳng hiểu sao, khi ở cái tuổi này rồi, tôi vẫn đi về một mình, lẻ bóng. Có người nói, chắc đàn ông sợ tôi vì sự lanh lợi và nhiệt tình của tôi. Có người thì nói, họ sợ không thể tán được tôi, không với tới tôi hay nói cách khác, đàn ông hay sợ đàn bà giỏi, đàn bà thông minh. Tôi chẳng phải là người giỏi hay thông minh hơn người khác, nhưng tôi có ngoại hình, dáng dấp. Chắc họ luôn nghĩ, tôi là phải dành cho đại gia.
Lúc nào cũng sợ lấy chồng (ảnh minh họa)
Tôi nào mơ ước đại gia, nào thích người lắm tiền nhiều của. Trong quan niệm của tôi, những kẻ lắm tiền nhiều của là những người hay bội bạc, lấy nhau rồi họ sẽ không bao giờ chung thủy với mình. Họ sẽ có những người tình mới, sẽ có bồ nhí và còn nhiều hơn thế nữa. Tôi luôn sợ những gã giàu có như vậy, và cách tôi chọn là chỉ cần đó là người khiến trái tim tôi rung động. Nếu được yêu sẽ yêu hết lòng. Nhưng số phận không cho tôi được như thế. Dù là cô gái xinh xắn, dễ chịu nhưng người đàn ông tôi thích lại chẳng thích tôi.
Người ngoài nhìn vào luôn nghĩ tôi kén chọn quá mức nên giờ mới chưa có người yêu. Có người nghĩ tôi kiếm được tiền, ăn mặc thời trang lại còn nghĩ tôi bồ bịch, chân dài và đại gia. Và tiếng xấu đồn xa, người này đồn, người kia đồn, dần dần trong mắt họ tôi trở thành cô gái khó ưa. Và người ở quê nhà luôn nói tôi là
gái ế. Bố mẹ tôi cũng vì thế mà rất đau lòng.
Cuối cùng, tôi quyết định
lấy chồng, một người đàn ông qua mai mối, rất bình thường cả về ngoại hình và điều kiện gia đình. Và hơn cả, tôi chẳng hề yêu anh ta. Tôi đã gần 30, đã không còn trẻ nữa, bố mẹ tôi cũng mong muốn nhiều thứ từ tôi, họ luôn cần một đứa con gái ổn định, hạnh phúc thì họ mới yên tâm được. Nhưng cuối cùng, chờ đợi mỏi mòn lại mang tiếng. Tôi đã không còn mong muốn chuyện lấy chồng nữa ở cái tuổi này, có khi tôi nghĩ mình sẽ làm
mẹ đơn thân.
Miệng lưỡi thiên hạ biết đâu mà lần, tôi chỉ làm việc này cho bố mẹ vui lòng và an tâm, còn ra sao tôi không cần biết. (ảnh minh họa)
Nhưng giờ người ta điều ra tiếng vào, tôi không thể nào chịu nổi. Tôi quyết định lấy chồng, và an phận thủ thường. Tôi nghĩ, không sống được thì chia tay, như thế còn hơn là không lấy vì người ở quê tôi họ chưa thoáng trong chuyện hôn nhân của con gái. Tôi đành làm theo ý của họ và chấp nhận cuộc sống mà ai cũng ngạc nhiên. Bởi họ nghĩ tôi phải lấy người chồng giàu có đại gia nên mới kén chọn như vậy. Nhưng có người lại cười khẩy nói tôi “kén cho lắm vào”. Miệng lưỡi thiên hạ biết đâu mà lần, tôi chỉ làm việc này cho bố mẹ vui lòng và an tâm, còn ra sao tôi không cần biết. Mong mọi người hiểu cho những cô gái quá lứa nhỡ thì như chúng tôi, đừng suy diễn cuộc đời họ, họ tự biết phải làm gì.