Em cũng đang có câu hỏi giống chị, chừng nào mình mới tìm được người yêu? Liệu mình có tìm được tình yêu hay không? Em năm nay đã 24 tuổi nhưng em chưa bao giờ yêu một ai đó, em chưa có lấy một cuộc tình. Thực sự thì em chưa có lấy 1 lời tỏ tình chính thức nào, nhưng cử chỉ theo đuổi thì có (em không biết những người đó có ai thực lòng yêu em không). Còn em thì không hề rung động trước những anh chàng đó.
Khi em biết người ta có ý tán tỉnh mình thì em liền tìm cách tránh né. Em thấy mình không thích họ, bạn bè em thì biết rõ em là người nhút nhát,... nên chỉ bảo em nên yêu đi thôi, lớn rồi. Còn những người không hiểu em lắm như mấy đứa bạn của em gái em, họ hàng em,... thì bảo em kén chọn. Em thấy mình cũng mến một ít người, nhưng em nghĩ đó chỉ là mến thôi chứ em chưa thật sự yêu ai cả. Em cũng tự ti lắm vì em học thức không cao (em chỉ tốt nghiệp trung cấp thôi), hiện tại cũng đang đi làm nhưng công việc cũng không có gì tốt đẹp, lương lại không cao, tương lai thấy rất mù mịt.
Đi học nữa thì chưa có điều kiện vì thu nhập của em không nhiều mà ba má em thì lớn tuổi rồi (vì ba má em có con muộn) nên hiện giờ em còn phải giúp đỡ cho em của mình. Gia đình thì nghèo,... Nên so với em chị hơn em rất nhiều.
Với một người con gái như chị em tin rồi cũng sẽ có những người đàn ông khác yêu thương chị và tìm đến với chị. Mong chị hãy mở lòng để đón nhận. Em cũng sẽ cố gắng mờ lòng mình hơn hi vọng một ngày nào đó không xa em cũng sẽ tìm được tình yêu của mình. Chúc chị sẽ tìm được nửa đích thực của mình.
Trải qua vài mối tình nhưng đến năm 29 tuổi mình vẫn một mình một bóng. Lúc đó công việc của mình cũng khá tốt, có điều môi trường làm việc ở̉ đó không cho mình nhiều cơ hội được tiếp xúc với mọi người.
Bạn bè và đồng nghiệp của mình thì đều đã có gia đình vì vậy cơ hội quen biết mọi người càng ít hơn. Một thời gian dài mình cứ ngày đi làm, tối về nhà với mẹ (các anh chị lập gia đình và ở riêng nên chỉ có hai mẹ con mình sống với nhau), nhiều khi thấy thật buồn và cô đơn, nhất là những tối mùa đông thì mình còn cảm nhận được cả nỗi lo của mẹ nữa.
Thế rồi mình quyết định làm một việc mà mình đã muốn và đáng nhẽ nên làm từ lâu rồi mới phải, đó là tham gia một nhóm đi du lịch sang Lào trên website TTVN. Mình đã rất muốn đi du lịch đến thăm những miền đất xa lạ, nhưng rồi cứ như con rùa rụt cổ..mình ngại đi cùng những người trẻ tuổi hơn.. ái ngại hoàn cảnh vẫn một mình của mình...
Nhưng nếu không chịu bước ra khỏi vỏ ốc thì cuộc sống của mình mãi cứ vẫn buồn chán như vây, và cuối cùng mình quyết định lên đường. Nhóm của mình gồm phần lớn là nữ, những bạn trẻ ít tuổi hơn mình nhưng tự tin, vui vẻ và hòa đồng.
Chín ngày lang thang trên đất Lào quả là thời gian đặc biệt đối với mình, mình đã có những trải nghiệm về cuộc sống của những con người xa lạ trên một đất nước xa lạ, và quan trọng hơn mình khám phá ra nhiều điều mới mẻ trong chính con người mình.
Và rồi như là định mệnh, trong một lần đoàn của mình ăn tối trong một nhà hàng thì nghe có người nói tiếng Việt ở bàn bên cạnh, mọi người trong đoàn liền quay sang làm quen và đó là hai người bạn thân cũng đi "phượt" như chúng mình, vậy là trong đoàn của mình liền rủ họ nhập hội cho vui.
Và hiện giờ một trong hai người đó đang là ông xã của mình, mình đã không còn cô đơn nữa mà lúc nào cũng chồng một bên và con một bên rồi. Chúng mình cũng không phải là trúng tiếng sét ái tình hay gì đó mà để có kết quả như hiện giờ mình đã rất chủ động (thậm chí mình đã tự bày ra rất nhiều cơ hội cho mình..) nhưng có gì là sai khi mình giành lấy hạnh phúc mà mình đáng được hưởng thay vì để nó rơi vào tay người khác nhỉ?
Qua câu chuyện này, mình chỉ muốn nhắn nhủ đến các bạn gái hãy tự làm cho cuộc sống của mình phong phú và thú vị hơn, hãy giao lưu và kết bạn nhiều hơn và phải thật tự tin vào bản thân vào những gì mình đang có, và rồi duyên số sẽ đến vào lúc mà bạn ít ngờ tới nhất. Chúc các bạn thành công.
Những dòng tâm sự của bạn rất giống mình, mình không còn nhỏ nữa đã 29 tuổi rồi và thành đạt thì cũng không phải vì mình mới học xong trung cấp và vừa học vừa làm lấy bắng liên thông. Mình không xinh đẹp nhưng có một trái tim (vì rất nhiều người nhận định như vậy). Chính vì không xinh đẹp nên mình luôn tự ti và không giám thổ lộ tình yêu với ai mặc dú mình có tình cảm với người ta.
Cách đây 4 năm (khi mình vừa học xong trung cấp và làm kế toan cho một DNTN) mình đã có một tình yêu rất đẹp, anh là đối tác làm ăn của DN mình và 2 đứa thường xuyên làm việc cùng nhau, trong công việc thường hay bất đồng nhưng cũng chính những bất đồng đó đã làm cả hai nảy sinh tình cảm với nhau và vì là đối tác nên chuyện tình cảm phải dấu kín (đó cũng xuất phát từ đó anh va mình ko hiểu nhau và dẫn đến chia tay) mình đã dành cho anh rất nhiều tình cảm để quên được anh mình đã phải chuyển công tác.
Cho đến nay cái tuổi yêu và mơ mộng đã qua rồi, mình chỉ biết công việc và học hành rồi hạnh phúc khi chơi với cháu gái (con anh trai mình), không muốn yêu đương, chẳng thích hẹn hò. Nhưng mà mình vẫn tin một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với minh. Bạn cũng hy vọng vậy đi nhé!! Chúc bạn nhiều hạnh phúc trong cuộc sống và sớm có một tình yêu đích thực đến với ban.
Tôi là người sống vội, yêu vội để bây giờ phải hối tiếc vì sự vội vã của mình. Ngày trẻ tôi cũng có một tình yêu đẹp nhưng vì nông nổi trẻ con tình yêu ấy đã xa khỏi vòng tay tôi. Rồi tôi vội vã kết hôn với một người mà tôi đến với người ấy vì thông cảm hơn là vì yêu... Mười năm hôn nhân, con trai tôi đã lên 7 nhưng chúng tôi chỉ có 19 tháng 29 ngày tạm gọi là hạnh phúc. Cuối cùng rồi thì hôn nhân không tình yêu ấy cũng tan vỡ.
Giờ tôi một mình nuôi con và hối tiếc cho những bồng bột xưa kia của mình. Nếu bây giờ được về với ngày xưa tôi sẽ sáng suốt và bình tĩnh hơn... Có lẽ tất cả cũng là duyên phận trời sắp đặt (tôi có duy tâm quá không?) Bây giờ tôi đã gặp được người đàn ông mà tôi thật sự yêu thương nhưng cũng thật cay đắng vì mãi mãi chúng tôi sẽ không được sống cùng nhau! Tôi muốn nói với bạn rằng: Bạn ơi đừng vội vã, hãy chờ tìm đúng chàng Adam của mình và trao lại chiếc xương sườn để không phải đau đớn suốt một đời. Hãy vui lên và cuộc sống sẽ mĩm cười với bạn. Thân ái!
Trước đây khi còn trẻ, tôi không muốn nghỉ đến tình yêu dù là tình bạn học tập hay tình bạn trai gái,vì hoàn cảnh tôi nghỉ số phận tình yêu sẻ đến với mình. thế rùi thời gian thấm thoát thôi đưa.bạn bè cùng tran lứa đã yên bề gia thất do cuộc sống đẩy đưa. khi hiên tại mình ngoài tuổi 26.thấy bạn K.Thy cũng được thưởng thức mùi vị trong tình yêu nhưng chua tìm ra cuộc sống đích thực trong tình yêu lại hơn hẳn tôi trong cuộc sống vì tuy là không có 1 mảnh tình vắt vai. tôi hơi xấu nhưng hoạt bát biết suy nghỉ thương người và lao vào công việc và phụ gia đình báo hiếu nên giờ nhình lại thấy tội cho cha me vì thương con mình chưa biết tuổi yêu như thế nào,đôi lúc người ta nói tuổi "kén" cũng đúng vì tôi lui thủi một mình khi ngoài đường người ta có cặp có đôi,còn tôi thấy cuộc sống khó kiếm cho mình đích thực. Tôi khao khát được cho ai một lời khuyên trên đường đờ này để được quan tâm chia sẽ lo lắng, hờn tuổi trong tình yêu. mà không biết có ai như mình hay vì quá kén trọn nên gần tuổi băm.xin cho lời khuyên.cám ơn nhiều lắm.
Em nghĩ rằng một nửa của chị cũng đang tìm chị đấy. Em có người cô ruột, cũng rất thành công trên đường đời, cũng xinh đẹp nhưng mãi đến năm 52 tuổi, cô mới tìm được người ấy. Vì vậy em rất tin tưởng vào duyên phận. À, em 24 tuổi, vẫn lang thang 1 mình sau mỗi chiều tan sở. Có thêm em giống chị nữa nè. Chị đừng lo lắng và u sầu nữa nha!
Nội dung Em hiểu và phần nào cảm nhận được tâm trạng của chị. Bởi e cũng đã từng suy nghĩ giống chị. Năm nay em 22 tuổi và mới tốt nghiệp đại học. Về nhà thấy cảnh bạn bè đứa nào cũng có người yêu, những lúc buồn không biết nên tâm sự với ai, đi chơi trong nhóm cũng chỉ có mình mình là đơn độc... Nhưng em vẫn tin một nữa của mình cũng đang đợi mình ở một nơi nào đó, chị ạ! Tình yêu thì chỉ có hai người còn hôn nhân là cả một thế hệ. Thời gian sẽ giúp ta tích lũy kinh nghiệm lẫn kỹ năng để chăm sóc gia đình nhỏ của mình tốt hơn. Em chúc chị sức khỏe, lạc quan!
Không có người yêu, đi về một mình là chuyện bình thường. Ngày lễ tết nằm nhà là chuyện tất nhiên. Nhưng bạn thấy sao khi có gia đình, có chồng mà vẫn đi về một mình, lễ tết nằm nhà. Mà ở nhà thì cũng chỉ có một mình. Có tâm sự cũng chẳng biết chia sẻ với ai, vậy theo bạn cô đơn là tốt hay có 1 gia đình như tôi tốt hơn