Câu nói của anh làm em hạnh phúc vô bờ bến. Và một thời gian sau em có thai thật. Trái với suy nghĩ của em, thái độ của anh vô cùng hờ hững: “Giờ em định thế nào?”
Em đang vô cùng đau khổ và không biết nên làm gì lúc này. Chúng em quen nhau trong lớp tại chức. Em 25 tuổi, anh 26 tuổi. Em nhớ như in lần đầu gặp anh, anh như chàng hoàng tử bạch mã xuất hiện trước mặt em vậy.
Theo lời mọi người nhận xét, em là một cô gái khá xinh và thông minh, nhưng dường như em thông minh trong chuyện gì chứ trong tình yêu, em thấy mình thật dại dột.
Sau một thời gian ngắn anh cưa cẩm, em nhanh chóng bị hạ gục. Trước sự ngưỡng mộ của đám bạn, em càng thấy tự hào khi mình chiếm được trái tim của một
anh chàng đẹp trai lại ga lăng như anh.
Một ngày, anh rủ em tới nhà chơi và có gợi ý sẽ làm “chuyện ấy”. Đúng như em đoán, nhà anh rất khá giả. Em càng củng cố thêm tình yêu với anh. Hôm đó, bố mẹ anh đi công tác không có nhà. Trong khung cảnh riêng tư, lãng mạn, cảm xúc dâng trào, rồi chuyện gì đến cũng đến, em và anh cuốn lấy nhau.
Em không biết phải làm gì lúc này đây.
Em trêu anh rằng: “Nếu em lỡ có bầu thì sao hả anh?”
Anh ngọt ngào: “Thì chúng mình sẽ lên chức bố mẹ”.
Câu nói của anh làm em hạnh phúc vô bờ bến. Và một thời gian sau em có thai thật. Trái với suy nghĩ của em, thái độ của anh vô cùng hờ hững: “Giờ em định thế nào?”
Em bảo: “Thì cưới rồi có con mà anh?”
Thấy em khóc, anh lại xuống giọng và khuyên em đi bỏ thai, rằng nếu giữ, bố mẹ anh và em đều không hài lòng về em. Từ hôm đó, anh bặt vô âm tín…
Em đau đớn vật vã những ngày đó. Em thấy có lỗi khi bỏ đi đứa con của mình. Em đau khổ quá, em nên làm gì? Anh ấy có yêu em thật lòng không? Em vẫn rất yêu người đàn ông ấy… Tình cảm trong em đang vô cùng lẫn lộn, lúc oán hận lúc yêu thương người đó…