“Hàng” được giới thiệu đều là “hàng tuyển” và giá cả rất “phải chăng” có thể chiều được đủ mọi đối tượng khác nhau. Tuy nhiên, đằng sau đó là những chiêu trò quái đản cùng những “cái bẫy” mà những khách làng chơi hám của lạ rất dễ bị “sập”.
Mục sở thị “phố thổi” Hà thành
Đường Phạm Văn Đồng (Hà Nội) từ lâu đã được biết với cái tên rất “tục”: “Phố thổi”. Nơi đây nổi tiếng là thế giới của gái mại dâm, mát-xa với la liệt quán cà phê đèn mờ nhập nhoạng. Gọi là “quán” cho sang nhưng những quán cà phê này chỉ có một mặt tiền nhỏ chừng vài mét vuông để trưng bảng hiệu, bên trong để một cái bàn, ghế nhỏ đủ để các gái mại dâm ra “chào hàng” mỗi khi có khách. Còn hoạt động thực chất lại nằm sâu trong những căn phòng tồi tàn được chia nhỏ bên trong. Mấy năm trước, nơi đây được coi là thiên đường sung sướng, hoạt động nhộn nhịp suốt từ chiều tới nửa đêm. Bất kể khách lạ, quen nếu là đàn ông đi qua đây thì dễ gặp vài ba cô nàng đẹp, phấn son diêm dúa, ăn mặc mát mẻ mời gọi.
Tuy nhiên, với sự mọc lên của nhiều khu phố “đèn đỏ” mới, “thiên đường sung sướng” này vắng khách hơn vì không có “doanh thu”. Nhiều gái bán hoa bần cùng phải chọn cách đứng đường để “câu khách” thay vì ở trong các “đại bản doanh” của mình như trước.
Hình minh họa
Để hút khách vượt qua “bão giá”, nhiều quán đèn mờ này nghĩ ra “kế” không chỉ có dịch vụ mát-xa nữ mà kiêm thêm hẳn dịch vụ “mát-xa nam” với một loạt các kỹ nghệ, ngón nghề chiều khách “quái đản”. Đây chính là “thiên đường” mới nổi của dân đồng tinh nam và “quý bà đang độ tuổi hồi xuân” phơi phới.
Sau nhiều ngày lân la, tôi làm quen được với H. – một lái xe ôm trên đường Phạm Văn Đồng. Gương mặt đen sạm vì cả ngày chạy xe ngoài đường, H. có ngoại hình quả thực không lệch vào đâu được với một tên “đầu trộm-đuôi cướp”. H. ban đầu nhìn tôi với ánh mắt dò xét nghi ngờ. Tuy nhiên, sau khi “dở bài” học mót được từ những một tên bảo kê quán mát-xa, H. mới bắt đầu tin tôi và chịu tiết lộ: “Dịch vụ mát-xa nam hiện đang được chuộng hơn cả nữ. Tuy nhiên, phương thức hoạt động cũng bí mật, kín kẽ hơn nhiều bởi dịch vụ này chỉ dành cho khách quen và phải đặt lịch từ trước…”.
Để hiểu về dịch vụ “quái đản” đang được phủ một “tấm màn” bí ẩn này, sự tò mò cố hữu đã thúc giục tôi nhập cuộc để vén màn bí mật những kỹ nghệ làm nghề của giới “mát-xa” nam phục vụ “sung sướng” từ A đến Z.
“Học việc” và “chứng chỉ hành nghề”
Sau một thời gian dài “ăn chực, nằm chờ” liên tục, cuối cùng những manh mối đầu tiên về thế giới của “mát-xa” nam trên cung đường “sung sướng” nổi danh Hà thành cũng dần hé lộ. Qua đám xe ôm kiêm “bảo kê”và cũng là “vệ tinh” từ xa, tôi được biết tất cả các cơ sở mát-xa nam bí mật này đều có một hệ thống cò mồi chuyên đi săn hàng chuyên nghiệp.
Những cò này sẽ được hưởng phần trăm trực tiếp từ các quán thư giãn và đương nhiên chúng cũng sẽ phụ trách luôn việc lo giấy tờ tùy thân và chứng chỉ hành nghề để “hợp pháp hóa” nhân viên và qua mặt các cơ quan chức năng nếu trong trường hợp bị “sờ gáy”.
Qua giới thiệu của H., tôi bắt được mối với T., một gã cò mồi chuyên gia săn “đực rựa” cho các tiệm mát-xa nam ở khu vực này. Liên hệ với mục đích xin được làm “ứng viên” đi hành nghề mát xa, T. nhiều lần hủy hẹn và thay đổi địa điểm gặp mặt với tôi. Thậm chí, trong thời gian chờ hẹn của T., chúng tôi liên tục gọi điện những cuộc gọi điện lạ, nhầm máy “vờ” hỏi tên, tuổi và địa chỉ. Chỉ sau khi xác thực được thông tin trùng khớp, T. mới chịu lộ diện.
Địa điểm mà T. hẹn gặp chúng tôi là một quán cà phê sập xệ trên đường Nguyễn Xiển. T. nhỏ thó, đầu cắt cua và có đôi mắt sắc lẹm. Gã mặc một chiếc áo cộc tay màu đen để lộ những hình thù xăm trổ kỳ quái. Sau khi xem xong hồ sơ bao gồm sơ yếu lý lịch, chứng minh thư và thẻ sinh viên như yêu cầu ban đầu, T. tỏ ra khá hài lòng, gã gật gù với tôi và đi thẳng vào vấn đề: “Để làm việc tại quán mát-xa, em cần phải có chứng chỉ hành nghề. Tuy nhiên bên anh sẽ “mua chứng chỉ” cho tụi em với giá… 2 triệu đồng. Tiền chứng chỉ sẽ trừ dần vào tiền “bo” hàng tuần. Mỗi tuần trừ 500 nghìn, sau bốn tuần là có chứng chỉ trong tay. Còn về việc đào tạo bên anh cũng sẽ có riêng một đội ngũ chuyên về việc này. Em chỉ việc lo “chiều” khách thế nào cho tốt…”.
Hai ngày sau, T. gọi điện cho tôi đến địa điểm cũ lấy chứng chỉ và “nhận việc luôn”. Tấm “chứng chỉ” mang tên tôi do một cơ sở mát-xa cấp, với nghề đào tạo là nhân viên xoa bóp. Kèm theo đó là một sổ khám sức khỏe đầy đủ và các xét nghiệm máu, HIV và tình trạng sức khỏe bình thường do một bệnh viện ở Hà Nội cấp với dấu đỏ nhòe mờ như thật. Sau khi thống nhất được mức lượng: 1 triệu đồng/tháng, tiền boa khách được hưởng kèm theo đó là hỗ trợ ăn ở, T. đưa tôi đi nhận việc luôn, hắn liên tục gạ gẫm: “Em có người bạn nào thích làm như này không, nam nhé, chỉ cần mặt ưa nhìn như em là ok. Dạo này bên anh đang thiếu kỹ thuật viên dữ lắm. Lương lậu thì cũng đảm bảo cho các em có cuộc sống sung sướng, nhàn hạ…”.
Tôi vờ nhận lới hứa sẽ tìm hiểu trả lời sau, T. nhiệt tình hơn hẳn, trên đường đi hắn liên tục dặn dò và truyền cho tôi một vài bí quyết dắt lưng vào nghề. Theo lời T., nghề này chỉ cần tôi ngoan ngoãn và tỏ ra biết điều thì tha hồ mà “hốt” bạc. Hắn cũng không quên “gài” tôi bằng cách dọa dẫm, thì sẽ sử lý không thương tiếc.
Địa điểm mà T. dẫn tôi đến là một quán mát-xa nằm sâu trong một con ngõ nhỏ của đường Phạm Văn Đồng. Bước qua lớp cửa sắt cũ kỹ, rồi một cửa kính đen sì, tôi mới được “chiêm ngưỡng” đại bản doanh thực sự cử cơ sở mát-xa “hiện đại”mà T. giới thiệu thực chất chỉ là một căn phòng hết sức tồi tàn và ẩm thấp.
Căn phòng có chiều ngang rộng chừng 5m, bên ngoài bày vài chiếc ghế nhựa cùng bàn uống trà, có cả tivi tủ lạnh với nước giải khát, bia Hà Nội phục vụ khách ngồi chờ hoặc nhẩn nha thưởng thức khi được thư giãn. Bên trong bài trí sơ sài, chỉ có tấm rèm vải hoa che kín từng chiếc giường đơn bằng sắt kê san sát nhau, giường nọ cách giường kia hai lớp rèm. Vừa bước vào phòng, tôi đã nghe rõ tiếng cấu chí, tiếng cười đùa và đủ thứ âm thanh khó tả đập vào tai.
Cùng “nhận việc” với tôi lúc đó còn có hai thanh niên khác. Hai thanh niên này mặt non choẹt, già nhất cũng chỉ chừng 24 tuổi và nói giọng quê đặc sệt. Chờ đợi một lúc, tôi được T. cho gặp một tên quản lý tên M..Gã này đưa chúng tôi ra nhà sau bằng toàn bộ lối đi hẹp, sâu hun hút. Toàn bộ cơ sở mát-xa này được bao quanh bởi những bức tường xây kiên cố, phía trên cùng gắn rất nhiều lưới và thép gai. Chưa để chúng tôi kịp định hình, M. đã thúc giục: “Nhanh lên mấy đứa, ra học nghề tối còn nhận tour luôn…”.
M. nằm ngay xuống giường làm mẫu, “thầy” dạy nghề cho chúng tôi là một thanh niên trẻ măng tên Ngọc, tóc nhuộm vàng rực và nói giọng “lả lướt” với kinh nghiệm “ba tuần làm mát-xa”. “Bài học” của chúng tôi phải thực hành ngay ban đầu gồm “hai phần” mát-xa kích dục và đấm bóp. Tuy nhiên, phần mát-xa kích dục không được dạy, nhân viên học nghề sẽ phải tự quan sát nhân viên cũ làm cho khách. Ngọc nói nhỏ với chúng tôi: “Tụi em cũng có được ai dạy gì đâu, đứa trước nhìn đứa sau rồi tự sáng tác thêm. Ở đây quan trọng là biết thư giãn (kích dục) tức là sử dụng tay, mồm miệng, răng, lưỡi… để giải quyết sinh lý cho khách chứ đấm bóp thì qua loa cũng được…”.
Sau đó, theo lệnh của người quản lý, Ngọc đưa chúng tôi tới một phòng mát-xa và đứng ngoài cửa chờ đợi. Nhìn qua ô cửa kính vào bên trong, một ông khách đang nằm thoải mái bên trong chiếc bồn tắm bé xíu và được nhân viên nam mát-xa, xoa bóp từ đầu tới chân.
Tôi hoảng hốt khi thấy nhân viên nam thản nhiên dùng miệng để làm những động tác kích dục cho khách, cả hai đều trần như nhộng. Thấy vẻ mặt xanh tái của ba đứa nhân viên mới, Ngọc cười ré lên: “Thế này ăn thua gì, còn nhiều pha “vui hơn” nhiều. Mấy đứa cứ ở đây vài hôm là quen ngay. Ai ngày đầu tiên vào làm chả sợ sệt, có đứa làm bộ ngúng ngoẩy bỏ ăn để “biểu tình” không làm. Gớm, có tiền cái lại nhảy cẫng lên, giờ toàn đứa thành… cáo già…”.
Theo lời Ngọc, khách ở đây toàn là người “chịu chơi” và “rủng rỉnh” Một là dân đồng tính nam hai là các quý bà hồi xuân chỉ cần biết “chiều” và đánh đúng vào tâm lý thì mỗi lần ngoài tiền phòng, nhân viên cũng được boa từ 200-500 nghìn/lần mát-xa. Có lần vớ khách sộp, Ngọc còn được boa đến tiền triệu. Đặc biệt, khách thích những chỗ bí mật như thế này đơn giản và không lo bị phát hiện.
Nuôi và… nhốt
Sau khi học xong, Ngọc dẫn chúng tôi về phòng và tiếp tục chỉ giáo cho nhiều ngón nghề. Căn phòng chật chội tối tăm rộng khoảng 50m2 được ngăn đôi bằng một tấm ván mỏng tang, thủng lỗ chỗ, đây vừa là bếp, nhà ăn, sinh hoạt của hơn 30 nhân viên cả nam lẫn nữ của cơ sở mát-xa này.
Hình minh họa
Nam được bố trí ở căn phòng phía bên tay phải. Gọi là phòng cho oai nhưng không có giường mà tất cả nằm trên nền đá hoa. Thấy chúng tôi, một vài thanh niên đang ăn cơm ngước mắt nhìn một cách hờ hững, canh đó là một thanh niên theo kiểu “bóng lộ” gầy đét, mặt chát đầy phấn đang tỷ mẩn ngồi đánh sơn móng tay đỏ chót. Thỉnh thoảng, người này lại lấy điện thoại ra nghe giọng ẻo ướt, nhõng nhẽo với người đầu dây bên kia và liên tục thúc giục tối nay phải đến quán để “chiều”.
Trước đó, khi nhận việc, tên có mồi T. có hứa sẽ hỗ trợ ăn ở miễn phí cho chúng tôi nhưng thực tế nhân viên mỗi tuần đều phải đóng thêm 200.000 đồng tiền ăn hai bữa, ai muốn ăn thêm đều phải tự bỏ tiền túi ra tự mua. Bình thường, cơ sở này quản lý khá nghiêm nhân viên, ai muốn đi ra ngoài đều phải được sự đồng ý của bà chủ và trực tiếp có người đi kèm. Trên bờ tường có treo một bảng nội quy dày đặc quy định việc vệ sinh chung cũng như thời gian biểu làm việc. Ai vi phạm đều quy ra tiền xử phạt hoặc trừ vào lương thanh toán.
Trước khi vào cơ sở này, để làm tin ai cũng phải nộp CMT và đây được coi là “bảo bối” để quản lý cơ sở mang ra hù dọa nhân viên. Theo lời Ngọc, trước đây cũng có vài người vào làm được vài hôm thì xin nghỉ nhưng không có tiền thanh toán hợp đồng (thực chất là tiền bỏ ra mua “chứng chỉ hành nghề” và tiền “công đào tạo”) đều bị bọn quản lý “dọa” tìm về tận quê để “bêu riếu”, “xử” người nhà hoạc là tung ảnh “nóng” lên mạng.
Thấy tôi có vẻ lo lắng, Ngọc trấn an: “Đấy là với những đứa cứng cổ chứ ở đây “ngoan” thì được bà chủ cưng chiều lắm…” tuy mới vào làm một tháng nhưng Ngọc tỏ ra khá sành sỏi, Ngọc bảo tên “bóng lộ” tên là Hùng nhưng hắn thích mọi người gọi mình là “chị” Hương điệu cho “nữ tính”. Tên này chỉ chuyên phục vụ cho “gay” và là một đứa “dày dạn kinh nghiệm” trong việc phục vụ khách. Trung bình một ngày Hương “điệu” có đến gần chục khách đặt lịch. Ngọc chỉ về một thanh niên khá vạm vỡ, cao to đang ngáy o o ở góc nhà và giới thiệu là Quang –con gà đẻ trứng vàng của cơ sở này. Quang đẹp trai lại biết “nịnh” khách nên luôn được các quý bà “săn đón” với giá cao.
Ngọc “rỉ tai” tôi nên làm quen và chịu bỏ tiền “học việc riêng” với Quang để được chỉ giáo những “chiêu moi tiền” và “kĩ nghệ chiều khách” của “con hàng” này. Trung bình nhân viên ở đây phải làm việc gần như 24/24 bất kể thời gian nào, kể cả nửa đêm nếu có khách cũng bị dựng dậy, mọi sinh hoạt đều bị quản giáo gắt gao.
Khi tôi hỏi về kinh nghiệm lần đầu tiên tiếp khách, không ngần ngại Ngọc kể trơn tru như được lập trình sẵn. Hôm đó, một “quý madam” (cách gọi khách hàng nữ) trạc 50 tuổi nồng nặc mùi rươu và nước hoa bước vào qua lối đi hẹp tối om chỉ nhìn thấy bóng người lấp loáng qua đèn mờ đỏ chót. Gã quản lý gọi các nhân viên ra cho “madam” chọn và ngay lập tức vẻ ngô nghê, chân chất của Ngọc lọt vào mắt xanh của madam. Dù đã được chỉ giáo và lên “dây cót tinh thần” cho mọi tình huống nhưng Ngọc vẫn vô cùng hốt hoảng khi madam thản nhiên chút bỏ xiêm y.
“Tôi ngượng đỏ mặt vì đập vào mắt mình là một quý bà trần như nhộng. Một tấm thân núc ních thịt từng khối “treo” vào thân. Những vết nhăn sâu hằn quanh như sợi dây cột các thớ thịt chỉ chực rơi ra. “Madam” thoải mái nằm tênh hênh, lấy tay “xoa, nắm” vào của quý của Ngọc và cười híp mắt: “trắng trẻo đẹp trai quá, ráng chiều “em”, tý “em” thưởng…”. Rồi “madam” nằm sấp xuống, bắt Ngọc lột đồ sạch ngồi trên lưng rồi mát-xa cho mình. Đang “lim dim” tận hưởng, bỗng “madam” này lật ngửa người Ngọc rồi bắt dùng… lưỡi mát-xa từ ngực trở xuống.
Ngượng ngịu, vừa làm Ngọc vừa run, còn quý bà thì cười khanh khách, thỉnh thoảng lại rên lên vì sung sướng: “Mới vào nghề à để em hướng dẫn cho, thế cứ như thế, dữ dội lên anh…”. Thậm chí, trước khi kết thúc bà ta còn liên tục dùng tay “xoa bóp của quý” và tặng cho Ngọc một vết cắn đau điếng vào đúng “chỗ đó” để “đánh dấu”. Lần đó, Ngọc được bo một triệu nhưng phải trừ 200 nghìn dẫn khách cho gã quản lý. Ngọc tiết lộ, lần đầu cũng hơi sợ, ghê ghê nhưng chẳng phải mất công sức nhiều mà có được bằng đấy tiền nên cảm giác đó nhanh chóng mất đi. Ngọc bảo lần đó vẫn còn “nhẹ nhàng” chán, sau này có nhiều khách quái chiều và dị hơn quý bà đó nhiều. Kỉ lục quý bà đòi ba nhân viên phục vụ một lúc và kéo dài năm tiếng mới xong.
Nhưng kinh khủng hơn cả là phục vụ dân “đồng tính”, có lão yêu cầu hai nhân viên nam tự mát-xa (thực chất là kích dục cho nhau) còn một người thì phục vụ để lão thỏa mãn. Rồi Ngọc tủm tỉm vẻ bí mật: “cái tên Hương “điệu” kia kìa có lần bị khách đạp thẳng ra ngoài cửa vì chê “hàng nhỏ” thế là nó khóc sướt mướt cả tối quyết tâm không tiếp khách nữa đấy. Gần đây, nó đang dùng thuốc gì đó của bọn Tàu để “cái đó nở ra”, chả biết hiệu quả thế nào nhưng tối nào cũng thấy bôi bôi, chát chát và khách đặt lịch cũng nhiều hơn hẳn. Ngọc không quên dặn đi dặn lại tôi, nhớ “đút” cho quản lý ít tiền để dẫn chuyên khách nữ cho, phục vụ loại khách này vừa nhàn thân lại nhiều tiền bo. Một nguyên tắc “xương máu”, theo Ngọc khi phục vụ những quý bà chỉ cần khen vài câu đại loại: ngực nở, mông cong hoặc làn da mịn màng là mấy bà “sướng nhảy dựng” lên ngay. Kết thúc buổi thuyết giảng, Ngọc cũng không quên thu của tôi 100 nghìn tiền phí “truyền dạy”.
Khách đầu tiên của tôi là một người đàn ông trung tuổi, nhìn dáng vẻ và điệu bộ, tôi đoán ông này thuộc dạng “gay” kín đi giải quyết nhu cầu. Thấy tôi không “biết chiều” mà chỉ đấm bóp qua loa, lão ta cáu tiết cầm tay tôi lôi xềnh xệch ra ngoài văng tục chửi bới: “Làm ăn như cái cục c…, thay cho tao thằng khác đi, cái thằng hôm trước ấy, nhanh lên…”. Bà chủ liên tục xin lỗi rối rít, lệnh cho tên quản lý đi tìm ngay người mới và không quên quay ra lườm xéo tôi. Xong đâu đấy, bà ta xổ một tràng “nắn gân” dọa dẫm tôi nếu không chịu làm tử tế sẽ bị ăn đòn và bỏ đói. Tên quản lý nhận lệnh giao tôi cho tên Quang bắt trong một ngày phải “dạy dỗ” tôi thành thạo mọi kỹ nghệ tiếp khách.
Quang đưa cho tôi một hộp thuốc nhỏ bằng nửa bàn tay, bên ngoài toàn tiếng nước ngoài và có in hình một cô gái ăn mặc hớ hênh, hắn ra giá: “chỉ cần bôi cái này vào “ của quý” là có cảm hứng phục vụ ngay. Thấy chú hiền lành như anh hồi mới vào nghề nên anh mới mách cho đấy, có 300 nghìn thôi. Nhờ cái này mà mỗi tháng anh cũng kiếm được gần ba chục củ chứ ít gì…”.
Nói đoạn, hắn hướng dẫn tôi chi tiết từng bước một, phải bôi như thế nào, diễn ra làm sao. Quang bảo phải nhìn vẻ biểu cảm của khách để hành nghề, nếu khách đang ở độ cao trào thì phải đẩy nhanh tốc độ, miệng cũng không ngừng kêu rên liên tục. Dù khách có yêu cầu thế nào cũng tuyệt đối không được QHTD mà phải để dành đến lần sau, có như thế khách mới nhớ đến mình và thấy hấp dẫn. Nhưng một nguyên tắc bất di bất dịch ở cơ sở mát-xa này là không bao giờ được bán dâm ở đây, nếu khách có nhu cầu phải mua thêm “một vé” và được quản lý điều đến một vài nhà nghỉ gần đó để tránh bị công an phát hiện.
Câu chuyện đang liền mạch thì bị gián đoạn bởi tiếng hét thất thanh của một nhân viên mát-xa nam. Người nhân viên học việc sáng nay cùng tôi, mặt tái mét, lã chã nước mắt, lao như con thiêu thân ra ngoài, vừa chạy vừa ôm chặt của quý. Hóa ra, lần đầu tiên đi khách lại gặp ngay phải một quý bà dữ dằn, trong lúc cao hứng bà này dùng miệng cắn chặt “của quý” khiến chàng thanh niên giật mình, hoảng hồn đạp bà này rơi xuống đất.
Ngay lập tức, người thanh niên này bị sa thải và phải “đền bù” 3 triệu làm hồ sơ ban đầu. Nhìn “gương” của “bạn đồng nghiệp”, ngay ngày hôm sau tôi đành phải lấy cớ gia đình có người ốm nặng và để “đền bù hợp đồng” tôi phải móc tiền ra trả mới được “trả tự do” trong sự “hãi hùng”.