Từ lâu rồi em học cách không buồn. Em cố gắng coi mọi chuyện là phù phiếm, là một cơn gió thoảng qua. Cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đi, vương vấn nhiều chỉ nặng lòng và cuộc sống không thể thanh thản. Từ lâu rồi em học cách không Khóc. Nước mắt chỉ làm em thấy mình yếu đuối, làm tan chảy những quyết tâm mà lý trí em đặt ra. Nước mắt chỉ làm đôi mắt em sưng đỏ mỗi sớm mai thức giấc, để rồi người xung quanh gửi cho em những ánh nhìn thương hại.
Em cũng chẳng giận hờn gì những kẻ xấu xa từng được em tin tưởng, thương yêu làm em đau khổ, tuyệt vọng… Từ lâu rồi… lâu lắm… nên tất cả đã bắt đầu mơ hồ trong em… và em bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Điều em muốn có bây giờ đã trở thành thứ em không cần.
Đến giờ em mới biết rằng, khóc là biểu hiện dễ chịu nhất của nỗi đau, những tủi hờn, đau khổ sẽ tuôn trào theo dòng nước mắt, tuy ào ạt, nhưng nó không đọng lại làm nỗi đau thêm dai dẳng. Khi đã bình thản hơn, không còn dễ dàng để khóc nữa, nụ cười cũng đã trở lại, nỗi buồn không còn thường trực nữa... Mâu thuẫn tồn tại trong em là quá lớn, em không muốn một sự kết thúc rõ ràng, em đã nghĩ thời gian sẽ giúp em kết thúc một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng đến giờ thì chưa thể, không biết em còn phải chịu trong bao lâu nữa. Anh đã gieo cho em những giấc mơ, để rồi bỏ mặc em vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ đó, anh không hứa hẹn, nhưng những điều anh nói khiến em tưởng rằng nó là những lời hứa hẹn, em tỏ ra không tin, tỏ ra không màng đến, nhưng thực ra em đã khắc sâu nó vào trong tâm trí mình, để giờ đây thất vọng mà chẳng thế hờn trách được ai, chỉ trách mình mơ mộng...
Chúng ta đã chia xa lâu rồi bên anh đã có người phụ nữ mới, em chẳng thể nào hận được anh, hận một kẻ phụ tình đã lừa dối bởi vì trái tim em còn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Có lẽ em chưa từng yêu ai nhiều như đã yêu anh. Thời gian hai đứa xa nhau, anh có thể vui bên cuộc tình mới còn em thì không thể mở rộng trái tim để yêu thêm một ai dù biết quanh em luôn có nhiều người quan tâm lo lắng cho em. Tại sao em lại không thể đón nhận tình cảm của họ? Người ta nói chỉ vì em giàu tình cảm nhưng lại quá đỗi cô đơn giữa cuộc đời này. Một người đã để lại cho em những vết thương, rời xa em và ở bên người con gái ấy tại sao anh vẫn còn nhớ em. Làm sao em có thể quên được anh, giá mà không là gì của nhau để giờ đây em không phải lau nước mắt.
Khi yêu anh, em nghĩ bản thân mình không yêu quá nhiều, nhưng em đã sai (Ảnh minh họa)
Chúng ta có nên tiếp tục như thế này mãi không? Khi bên anh có người con gái khác, còn em là gì giữa bộn bề của cuộc đời anh, anh Không dạy em cách em phải làm gì cứ để em đắm chìm trong cái hạnh phúc không có thật chỉ là ảo. Ừ thì em không trẻ và xinh đẹp như cô ấy, em không cho anh được những thứ anh cần... Ừ thì người ta cho trao cho anh sự ngây thơ trong trắng của người con gái còn em thì không. Xin lỗi anh nhé, chắc người ta có yêu anh nhiều như em đã từng yêu anh không? Em chỉ có tình yêu chân thành thì chưa đủ? Anh và cô ấy bất đồng ngôn ngữ, cô ấy có thể ở bên lắng nghe anh chia sẻ tâm sự không? Tại sao anh có thể vui vẻ bên cô ấy, rồi lại vui vẻ bên em?
Em vẫn luôn mang một niềm tin trẻ con rằng những người yêu nhau nhất định sẽ quay về với nhau. Nhưng hóa ra không phải. Anh và cô ấy, em thật sự không thể có chỗ đứng trong mối quan hệ này. Xin lỗi, em không đủ can đảm để theo đuổi một mối tình mà biết chắc chắn nó sẽ không có kết quả. Em-không phải quá khứ cũng chẳng phải tương lai của anh, còn cô ấy với anh là hiện tại. Người sẽ cùng anh bước tiếp là cô ấy chứ không phải em. Em đã từng nói có rất nhiều chuyện chỉ yêu thôi chưa đủ, em hiểu rằng không phải chúng ta buông tay quá sớm mà là vì căn bản chúng ta chưa từng nắm lấy tay nhau. Em vẫn sẽ nhớ về anh nhưng anh hãy cứ yên tâm mà đi về phía không em bởi vì em mạnh mẽ và anh biết điều đó, phải không anh. Có phải là sự thương hại hay đơn giản chỉ là sự quan tâm dành cho một người bạn? Hay đó là một chút tình cảm còn sót lại trong anh… nhưng anh biết không, em vẫn nhớ anh rất nhiều, một nỗi nhớ khiến em cứ khóc hằng đêm.
Em vẫn không sao quên được tất cả những gì thuộc về anh, nó nhẹ nhàng và ấm áp lắm. Em vẫn cần lắm một bờ vai để tựa vào mỗi khi em mệt mỏi lúc này. Công việc, gia đình... em đều rất mệt mỏi và chẳng có ai bên em lúc này. Em vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng em bước đi.
Giờ đây, kỷ niệm chỉ mình em nhớ, hạnh phúc chỉ mình em vun vén, tình yêu chỉ mình em giữ trong lòng… Em yếu đuối và cố chấp quá, đúng không anh? Đau là khi làm người mình yêu thương nhất tổn thương hơn bao giờ hết. Em khóc, khóc không cho bản thân mình, em khóc cho tình yêu đã mất. Em khóc cho vết thương trong trái tim anh. Là em! Cái cách em đẩy anh ra xa, cái cách em làm tổn thương dày vò trái tim anh. Thực sự em hối hận vì không biết trân trọng tình cảm của anh và không nhận ra tình cảm của mình.
Khi yêu anh, em nghĩ bản thân mình không yêu quá nhiều, nhưng em đã sai. Em cứ luôn nói là không muốn mất tự do, muốn bay nhả và anh dành cho em một khoảng trời cho riêng mình. Em đã không nhận ra để bây giờ em hối hận vì điều đó. Thà rằng nhắm mắt chôn chặt nỗi đau vào sâu thẳm rồi mở miệng cười, im lặng nhìn anh hạnh phúc. Đơn giản em yêu anh, chấp nhận không cần đáp lại dù trái tim như ngừng thở, nhưng em thà đau khi thấy anh rạng rỡ bên người mình thực sự yêu thương còn hơn nhìn anh bên cạnh em mà mệt mỏi. Dù ta đã chia tay lâu rồi, dù cả hai đã yên ổn với cuộc sống mới – bên người yêu mới nhưng mỗi lúc nhớ về một người, cảm giác lại cồn cào và tim bóp chặt lại… Đã từng yêu nhau nhiều lắm, đã từng có thể nói được rằng suốt đời vẫn muốn ở bên nhau... vậy mà chẳng bão táp, chẳng phong ba tự mình nên cách xa! Mong bình yên về cho anh. Tạm biệt người em đã từng yêu thương nhất. Chúc anh hạnh phúc.